Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tịnh Thủy Hồng Liên


Phan_14

Mạc Xán đại khái đã sớm dự cảm, nên bế khí từ trước. Lau mặt cười nói: “Đừng mơ tưởng ta sẽ trúng bẫy thủ đoạn giống nhau!” Có lẽ thực sự tức phát điên, nàng ta không dè dặt thân phận nữa, lao thẳng vào thiện phòng.

Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Phóng!”

Một đường quỹ đạo sáng trắng từ trên gian phòng lóe lên, bắn thẳng về phía Mạc Xán. Ở chỗ gần cửa trong nhất, chính là nơi dày đặc bụi mù nhất. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, giống như dẫn lửa cho toàn bộ bột phấn trong phòng, thoáng chốc tia sáng bắn ra tứ phía, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ kịp nhìn thấy mái tóc trắng của Mạc Xán điên cuồng phất phơ trong nhiệt khí đột nhiên bành trướng này, đã bị Hoàng Linh Vũ kéo ra sau bàn.

Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy trước ngực như bị gõ thật mạnh, trước sau hai mặt bàn đều kẹp y đến phát đau. May mà vào lúc này, cửa ngoài bị ba người Mộ Dung Bạc Nhai liên thủ đánh sụp, hai chiếc bàn kẹp bốn người, cạnh cửa vỡ nát cứ như vậy bị gió nóng thổi đi.

Tiếng nổ đầy trời sáng rực, Đoàn Hầu Nhi bị tiếng vang chấn đau tai, hắn biết rõ cuộc sống gần mười năm đã quen thuộc của mình sắp đến lúc kết thúc__ mục tiêu rất rõ ràng, hắn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân đứng sau màn, mười bốn tuổi gia nhập Côn Tổ, mai phục nhiều năm như thế, là vì vẫn luôn chờ đợi Hoàng Linh Vũ này!

Cảnh tượng đêm nay, là ký ức cả đời chỉ thấy được một lần mà các Bằng canh chừng ở đường lớn ngoài hoàng cung và các vệ binh cả đời cũng không thể quên, đặc biệt là những kẻ gần ngay gang tấc, có thể cảm nhận được ba động xung kích sắc bén và gió nóng liên tiếp ập đến ở nơi gần nhất. Vì quá mức chấn động lòng người, bọn họ chỉ có thể trừng mắt há mỏ nhìn ngọn lửa đỏ diễm dần dần lụi tàn trong màn đêm sau khi ngói trụ của thiện phòng sụp đổ, hoảng sợ mặc niệm tên thần linh mà mình tín ngưỡng, hơn nữa hầu như đã quên bản thân họ gì tên chi.

[Tuy bột mì đích thật không dễ bắt lửa, nhưng sau khi bị nghiền thành bột thì số lượng hạt bột có diện tích tương đối to là rất nhiều, cũng là thứ rất dễ bắt lửa, đừng quên chúng cũng là do nguyên tố carbon hydroxide tổ hợp thành… a! Xin lỗi, nhất thời quên mất cậu học văn, nói những thứ tinh vi này căn bản là đàn gảy tai trâu__ Ai da! Tôi chỉ nói thật thôi mà, sao cậu lại đánh người!]

Hoàng Linh Vũ che lồng ngực bị chấn động đến đau đớn, nhìn đao quang kiếm ảnh dần rời xa. Cho dù bản thân cũng chìm vào nghi hoặc, nhưng bọn người Mộ Dung Bạc Nhai không hề bỏ qua sự rối loạn tạm thời của đám người bao vây, mang theo y nhanh chóng vòng ra sau tường đao, nhanh chóng đi xa.

__ Diêm Phi Hoàng, tôi vẫn còn nhớ từng câu từng lời của cậu.

Ngẩng đầu nhìn, trong bầu trời đêm tản ra vô số tia lửa rơi rụng che kín tầm nhìn, thật giống như cơn mưa lớn ngày đó.

~~~~~~~

Năm 2006

Khi ý thức tỉnh táo lại, Hoàng Linh Vũ ngửi được vị khói thuốc nhàn nhạt, vì thế y biết Diêm Phi Hoàng cùng ngủ chung một lều đã tỉnh dậy.

Y chậm rãi trở người trong túi ngủ, kéo một nửa dây kéo lều ló đầu ra nhìn cảnh sắc bên ngoài. Từ sau khi tốt nghiệp đại học thực tập tới nay, hai người đã cùng hành động với nhau ba năm. Sau khi tốt nghiệp Hoàng Linh Vũ đương nhiên trực tiếp gia nhập vào một đội khảo cổ do một đơn vị nghiên cứu văn vật nào đó thành lập, Diêm Phi Hoàng cũng dứt khoát vứt bỏ chuyên ngành, dựa vào tri thức địa lý địa chất phong phú gia nhập vào đội. Trong mấy năm nay, dựa vào những kinh nghiệp phong phú tích lũy trong nhiều lần thực tập ở đại học và sự tán thưởng của thầy hướng dẫn, Hoàng Linh Vũ rất nhanh đã có thể dẫn một tiểu đội gồm sáu người tiến hành thăm dò độc lập.

Tuy tuổi tác tương đồng, nhưng người này lại cao hơn y rất nhiều, chỉ cần nhìn bờ vai cũng biết hoàn toàn không phải một đẳng cấp. Hơn nữa ngay cả gương mặt cũng có rất nhiều khí khái nam tử, trong mắt của bạn cùng đội, nếu mặc lên âu phục màu đen, lại cạo sạch mớ râu lùng nhùng đó, lập tức sẽ biến thành một vệ sĩ được mệnh danh ‘bức tường thịt di động’.

___ Thật sự có chút ghen tỵ với điều kiện trời cho của hắn, ngay cả động tác cuốc đất cũng có ma lực không giống bình thường.

Tuy Hoàng Linh Vũ nghĩ như vậy, nhưng vẫn miễn cưỡng thức dậy. Tiếng sột soạt dẫn tới sự chú ý của Diêm Phi Hoàng, hắn lập tức quay lại, khi kéo hết dây kéo lều, ánh mặt trời vừa bắt đầu nghiêng về tây chiếu thẳng vào.

“Đã buổi chiều rồi sao? Cậu dạy hồi nào?” Hoàng Linh Vũ híp mắt hỏi.

“Buổi sáng.” Diêm Phi Hoàng cong lưng, đưa hộp cơm bằng nhôm cho Hoàng Linh Vũ, “Sáu giờ.”

“Đáng ghét! Cậu không biết kêu tôi một tiếng sao?” Hoàng Linh Vũ nhận lấy, phát hiện còn nửa ly cà phê nóng, liền uống cạn sạch.

“Mấy ngày nay cậu cũng mệt lắm rồi, hôm nay vốn là thời gian nghỉ ngơi, dậy sớm quá làm gì.” Diêm Phi Hoàng ngồi bên cạnh túi ngủ của y, “Hiện tại mới hai giờ, không tiếp tục ngủ hả?”

“Mấy ngày nay cũng chẳng tìm được nơi hạ táng của Hoài Nam Vương, tôi nghi là ghi chú địa phương bị sai, đợi lát nữa phải xác nhận một chút.” Hoàng Linh Vũ ngồi dậy, duỗi tay móc một cuốn sách nặng chịch ra khỏi túi, thả lỏng người tựa lên ngực Diêm Phi Hoàng, hỏi: “Những người khác đâu?”

“Ân, đi quanh tản bộ rồi, Tiểu Trương và Tiểu Lị đều là lần đầu tiên đến địa hình núi đá vôi, nên muốn chụp hình lưu niệm, ai bảo cậu cứ vội lên đường không cho tiểu đội dừng chân, người ta dù sao cũng là…” Nói đến đây, Diêm Phi Hoàng phát hiện Hoàng Linh Vũ dựa lên người mình đã lật sách xem, cười khổ thở dài: “Cậu đó, làm chuyện gì cũng quá nghiêm túc quy tắc quá mức là không được, sẽ có lúc bỏ sót nhiều chuyện.”

Hoàng Linh Vũ đã chuyên chú cúi đầu xem sách, xem lời khuyên nhủ bên cạnh như gió thoảng qua tai.

“Tiểu Hoàng…” Diêm Phi Hoàng nhẹ giọng nói, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn không có phản ứng.

Hoàng Linh Vũ đang chuyên tâm nghiên cứu tìm kiếm điểm đáng nghi ngờ trong ghi chú địa phương, trong quyển sách nặng chịch có không ít nơi bị những cây bút khác màu đánh dấu chằng chịt lên nhau, dùng bút dạ quang khác màu đánh dấu, cho nên tìm được rất nhanh. Nhưng lực tập trung mà y luôn tự hào rất nhanh bị ngắt quãng, bởi vì lồng ngực sau lưng không ngừng phập phồng, biên độ càng lúc càng sâu nặng.

“Cậu làm sao vậy?” Cuối cùng y quyết định bỏ quyển sách xuống quan tâm một chút đến bạn cùng đội đã xảy ra chuyện gì đến mức kích động như thế, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại, lại bị bóng tối ụp đến hoàn toàn bao phủ.

Cho đến khi trên môi truyền đến xúc cảm trơn mịn như tơ lụa, gương mặt bị đối phương quấn chặt đến phát đau, y mới ý thức được cần phải tiến hành phản kháng. Tuy thể hình hơn kém nhau ít nhất cũng hai số, nhưng Hoàng Linh Vũ cũng được rèn luyện khi vượt núi vượt đèo, sau khi quấn quít vài giây, cuối cùng thoát được vòng tay của Diêm Phi Hoàng.

Q.1 - Chương 36: Cây Kim Rơi Cũng Có Thể Nghe Được.

 

Hoàng Linh Vũ phẫn nộ đứng dậy, y tuy khá nhỏ con, nhưng lều dù sao cũng nhỏ hẹp, chỉ có thể đứng cong lưng.

“Tiểu Hoàng, không phải như cậu nghĩ đâu!” Diêm Phi Hoàng kéo lại góc áo sơ mi bị tuột ra khỏi quần y, muốn giữ y lại.

Hoàng Linh Vũ cười nguy hiểm, đá vào ngực Diêm Phi Hoàng không chút phòng bị, khi đối phương vì nghẹt thở mà cong người, lại hung hăng dộng đầu hắn vào túi ngủ, cưỡi lên lưng hắn khống chế hai tay đối phương rồi mới hỏi: “Không phải? Không phải vậy thì cậu làm cái gì đó?”

“Không có ý muốn tiến thêm một bước, chỉ là muốn hôn một cái cũng không tính là gì chứ__ chỉ vậy mà thôi, thật đó.” Diêm Phi Hoàng ngắt quãng nói.

“Làm việc gì cũng phải phân rõ nơi chốn, cậu đã quên ước pháp tam chương của chúng ta rồi sao? Bạch si dã lang!”

“Nhưng hiện tại chỉ có chúng ta.”

Điều này lại càng khiến Hoàng Linh Vũ lạnh mặt: “Có muốn tôi ném cậu vào lỗ thủng thiên nhiên để bình tĩnh lại không, nghe nói huyện Lạc Nghiệp cách đây rất gần đó, lỗ thủng thiên nhiên ở đó rất nổi tiếng nha.”

“Ô ô, tại sao? Theo đuổi hai năm rồi, không dễ gì cuối cùng mới đắt thủ trong lần đi này, nhưng phải đợi đến khi trở về mới có thể chạm.”

“Nếu bị con sắc lang đứng thẳng đi bằng hai chân nhà cậu đụng chạm, tôi thấy tôi cũng không cần tiếp tục khảo sát ở đây nữa, trực tiếp để Tiểu Trương cuộn về tu dưỡng xem ra thực tế hơn.” Khi xác định người bên dưới sẽ không có hành động gì nữa, Hoàng Linh Vũ mới rời khỏi người hắn, bổ sung: “Xem ra sau này tôi vẫn không nên trông mong lấy cậu làm chỗ dựa thì an toàn hơn.” Ngừng một lúc, giống như nghĩ tới cái gì, nói: “A, dứt khoát đổi lều với Tiểu Trương đi.”

Diêm Phi Hoàng vốn còn có ý phản bác, nhưng nghe thấy đối phương nói muốn đổi lều, thì giống như đại nạn lâm đầu đứng bật dậy, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói: “Không cần! Hoàn__ toàn không cần thiết. Cậu xem tôi chính nhân quân tử như thế, những__ chuyện dư thừa sẽ không làm đâu.”

Thấy Diêm Phi Hoàng hầu như dùng bước chân tốc độ khi hành quân dò cự ly đi thẳng tới bờ sông, Hoàng Linh Vũ thở phào một hơi, trong nội tâm sâu kín không ai biết, y vẫn cảm thấy khẩn trương. Nam nữ trong khoa lịch sử có tỉ lệ một trên bốn, không biết xuất phát từ lý luận nào, các nữ sinh lại phát triển ra quan điểm ‘nếu đã không thể hoàn thành phối cặp một nam một nữ, vậy còn không bằng để một đám nam sinh đến với nhau biểu diễn cho nữ sinh xem’, thế là trong bốn năm trước khi tốt nghiệp bị các đàn chị đàn em truyền bá rất nhiều, nên chuyện về phương diện này cũng không tính là không hiểu chút nào.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp không lâu, khi thật sự gặp phải người đồng tính mặt đối mặt đưa ra yêu cầu nghiêm túc kết giao, y vẫn thực sự phải phiền não một trận.

___ Nói một cách bình thường thì, ai cũng đều sẽ thích nữ giới ôm vào cảm thấy rất mềm mại dễ chịu đi. Cái tên Diêm Phi Hoàng đó… Hoàng Linh Vũ theo tiềm thức liếc mắt nhìn thân hình trên rộng dưới hẹp rất tiêu chuẩn rất man đó, không nói gì chỉ có thể ngậm miệng.

___ Tóm lại, không tiếp tục có quá nhiều yêu cầu về phương diện này thì tốt hơn. Cổ nhân có câu: Biết đủ sẽ hạnh phúc biết đủ sẽ hạnh phúc!

Diêm Phi Hoàng, tuy có vẻ hơi thô não một chút, nhưng kỳ thật là người rất tỉ mỉ, cũng rất có cảm giác chính nghĩa. Hoặc là, có thể nói cảm giác chính nghĩa quá nồng đậm. Y cũng từng hỏi hắn tại sao rơi vào con đường BL này. Lúc đó hắn nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, không ngờ hắn nói thế này: “Hừ hừ, người khác đều cảm thấy sỉ nhục vì đồng tính luyến ái, nhưng tôi cứ thích đi ngược đường thế đó.”

Hoàng Linh Vũ đau đầu xoa trán.

Thôi vậy.

Cha mẹ ở quê nhà có nhiều con cái, ít đi một người sinh con nối dõi cũng không có vấn đề gì. Huống hồ, ý nghĩa của chuyện sinh con nối dõi vốn rất vô vị. Lẽ nào không phải huyết mạch của bản thân thì chính là cặn bã của xã hội sao? Dùng cách nói của các đàn chị thì, hiện tại số lượng người trên địa cầu nhiều, càng huống hồ nếu chỉ lấy Trung Quốc ra nói, thì số nam giới đã nhiều hơn nữ giới mấy ngàn vạn, hai người bọn họ ‘tự sinh tự diệt’ cũng tính là chuyện lợi mình lợi người vô cùng.

Túi ngủ của Diêm Phi Hoàng trống rỗng.

Hoàng Linh Vũ rất ít khi tỉnh ngủ giữa đêm, cũng là lần đầu tiên phát hiện người chung lều không ở đây.

____

Có lẽ đi vệ sinh thôi. Nghĩ như vậy, trở người định tiếp tục ngủ. Nhưng không biết do nguyên nhân gì, thần ngủ luôn luôn chiếu cố lúc này không biết trốn đi đâu chơi. Y cứ mở trừng mắt nhìn vách lều khá lâu, vẫn không nghe thấy tiếng động có người trở về.

Một cảm giác bất an chậm rãi lan tràn.

Trong nửa tháng nay, cuối cùng đã tìm được vị trí của phần mộ Hoài Nam Vương, bốn người kia đều đã về thành phố mua một chút đồ cần thiết thuận tiện liên lạc với đội ngũ khác, chỉ có y và Diêm Phi Hoàng ở lại.

Tiếng dế nơi hoang dã vang lên không ngừng, nhưng Diêm Phi Hoàng vẫn không trở lại. Cuối cùng Hoàng Linh Vũ không ngủ nữa, lật người ngồi dậy.

Mùa hạ ở phía nam, cho dù vào giữa đêm cũng rất nóng, chỉ mặt một áo sơ mi tay lửng là đủ, túi ngủ dùng làm đệm là xong, cho nên căn bản không thể phán đoán người đã đi mất bao lâu thông qua nhiệt độ. Hoàng Linh Vũ cầm đèn pin, kéo dây kéo lều, đi ra ngoài.

Mới vừa bước ra, tiếng muỗi vo ve bắt đầu không dứt bên tai, y thở dài kéo lại dây kéo, rồi lấy thuốc nước trong túi bôi hết từ trên xuống dưới người một lượt. Sinh sống nơi hoang dã, hiện tại đã hoàn toàn quen thuộc.

Những nơi ánh đèn pin không thể chiếu tới chỉ mông lung mờ mờ, chỉ có một khoảnh rất xa, vì có ánh đèn huỳnh quang thành phố, mà áng mây cũng bị nhiễm đỏ.

Không có âm thanh đặc biệt gì, liệu có phải ra bờ sông tắm rửa không? Trước đây không lâu có chuyện một tên ngốc dựng lều trên bờ sông khô ráo, kết quả bị dòng nước bất chợt dâng lên cuốn trôi. Vì thế nơi dựng lều của họ đều phải cách bờ sông một khoảng, nghe không được tiếng tắm rửa cũng là chuyện thường.

Y rất nhanh đã phủ định suy nghĩ này, Diêm Phi Hoàng sẽ không bỏ qua cơ hội lộ ra thân hình của mình trước mặt y, muốn tắm cũng sẽ không lén lén lút lút thế này.__ Lẽ nào là đi về phía phần mộ Hoài Nam Vương.

Y ngẩng đầu nhìn sang chỗ ngọn núi nhỏ trong bóng tối bên đó, bị những táng cây không tính là rậm rạp che khuất tầm mắt, thanh âm không truyền tới cũng là chuyện bình thường.

Ôm tâm trạng tạm thời thử xem, Hoàng Linh Vũ đi về phía khu rừng khá rậm.

___ Có thanh âm.

Hoàng Linh Vũ chậm rãi dừng chân.

Thanh âm này quá mức quen thuộc, nếu y còn không phân biệt được cuốc đất và đào mộ, vậy thì không chuyên nghiệp chút nào. Vì phòng ngừa nước trong đất thấm vào, cổ mộ sẽ dùng một lớp bạch cao vây một tầng xung quanh, sau đó mới đóng huyệt. Muốn đào thủng tầng bạch cao khá kiên cố kín kẽ này, thanh âm sẽ rất khác biệt.

Y nghi ngờ tắt đèn pin. Rất gian nan mới nhấc bước tiếp tục đi được, thanh âm càng lúc càng rõ ràng, cũng dần thấy được một chút tia sáng.

Ban ngày y cũng từng đến nhìn qua, phần mộ này rất hoàn hảo. Nhanh như vậy đã đào đến tầng bạch cao, rõ ràng không phải công sức của một người…

Càng tiếp cần, càng thấy rõ trước mắt là một mảnh đất bằng không lớn lắm. Tia sáng nhỏ nhoi chiếu ra từ cửa mộ đã bị khoét mở.

Không bao lâu sau, truyền tới thanh âm tranh cãi, ánh sáng màu trắng bị thứ gì che đi một lần, hai lần. Tiếp theo có hai người chui ra từ bên trong. Bóng dáng đó…

Hoàng Linh Vũ giống như thoáng chốc bị rút cạn sức lực, lặng lẽ vô thanh dựa lên gốc cây sau lưng, chậm rãi trượt xuống.

Một người trong số đó bấm bật lửa, châm thuốc, trầm mặc ngồi bên cạnh đống đất đã chất khá cao. Một cơn gió thổi qua, xen lẫn chút hương thuốc lá quen thuộc.

“Nếu không muốn chúng tôi ra tay, thì trông chừng y cho tốt!” Thanh âm xa lạ.

“Thời cơ lần này không đúng, tôi đã sớm nhắc nhở anh.”

“Lần trước ở phần mộ Hán Dương, còn lần trước nữa, có lần nào không phải giành trước bọn họ? Nếu anh muốn thu tay, thì lúc đầu đừng tham gia vào.”

“…”

“Anh cũng biết, chúng ta làm như vậy không phải chỉ vì tiền, là vì….”

Hoàng Linh Vũ tựa trên lưng cây, đã co thành một đống. Người đó còn đang nói, sau lưng Hoàng Linh Vũ truyền tới tiếng động phác cỏ dại, ánh đèn pin lia tới, rất nhanh đi qua vị trí của y.

“Nhị Thập Cửu, về rồi à?” Người vừa rồi còn nói chuyện quay sang người vừa trở về.

“Bình Đầu đổi ca cho tôi.” Giọng nói của một đứa nhỏ còn rất trẻ.

“Bên chỗ dựng lều thế nào?” Giọng của Diêm Phi Hoàng.

“Hoàn toàn không có động tĩnh, ngủ say như chết.”

Hoàng Linh Vũ co dưới gốc cây, không biết nên tức hay nên vui, y thế nhưng không chú ý đến người luôn ngủ bên cạnh, bắt đầu từ lúc nào đã để những người khác giám sát y. Đứa trẻ vừa rồi có lẽ đi đánh một giấc, nên không phát hiện y ra ngoài.

Nếu… bị Diêm Phi Hoàng phát hiện, người đó sẽ xử lý y thế nào?

Bất chợt, trong lòng xuất hiện suy nghĩ khiến y không rét mà run.

Q.1 - Chương 37: Khẩu Thị Tâm Phi

 

“Sao lại ngây ra vậy?” Âm thanh của Diêm Phi Hoàng từ rất gần rất gần vang lên.

Hoàng Linh Vũ quay đầu lại, hơi ngẩng đầu một chút, dưới ánh sáng chói mắt, Diêm Phi Hoàng tạo thành một bóng râm thật lớn trên đầu y.

Trước khi trời sáng, Diêm Phi Hoàng đã trở về lều trại, ngủ giấc bù không tính là ngắn đến tận chín giờ sáng. Hiện tại, hắn làm như không có chuyện gì nói chuyện với y.

“Có chút cao hứng, có lẽ là vì tìm được địa điểm rồi. Lát nữa tôi muốn đến phần mộ ghi chú một chút.”

Diêm Phi Hoàng sờ sờ đầu Hoàng Linh Vũ: “Không cần tích cực như thế, hy vọng càng lớn thì thất bại càng lớn. Mấy năm nay phát hiện không dưới mười ngôi mộ, nhưng chính phủ cho phép khai quật cũng chỉ bốn năm chỗ.”

“Tôi nghĩ ít nhất nên phát thảo kết hoạch khai quật, kế hoạch hợp lý, cấp trên cũng dễ chấp nhận.” Hoàng Linh Vũ bâng quơ đảo nhìn hai mắt Diêm Phi Hoàng, chỉ thấy trong đó là sự chân thành luôn không đổi.

“Bỏ đi.” Cuối cùng y đứng lên, vỗ sạch bụi trên đùi, đưa tay trước mặt Diêm Phi Hoàng, “Trong con sông có không ít cua, chúng ta đi bắt vài con, tối nay nhắm rượu.”

“Được.”

Bị cầm một tay, phát giác vẫn chân thật to rộng như bình thường, hơn nữa bất luận lúc nào cũng đều ấm áp hơn mình. Nếu so ra, y giống động vật máu lạnh hơn cũng không chừng. Nhưng mà, tối qua…

Hai người cùng trở về lều trại, tìm thùng, rồi cùng đi tới bờ sông không xa.

Ba năm nay, cứ thường đến bờ sông bên cạnh để mò cua, bắt tôm, số lần nhiều đến mức không nhớ nổi. Lúc đó cảm thấy vô cùng bình thường, hiện tại nghĩ lại, có thể chung sống không cần cố kỵ như thế, thật sự là chuyện vô cùng xa xỉ.

“Cua nấu thế nào?”

“Chiên dầu.” Hoàng Linh Vũ tùy tiện nói.

“Dầu a, rất quý__ ở nơi hoang dã.” Kỳ thật là vì Diêm Phi Hoàng không thích ăn thực phẩm dầu mỡ.

“Đồ bổ sung sẽ về rất nhanh.”

“Nhưng hiện tại thời tiết nóng như thế, chiên đồ ăn rất nóng.”

“Thật mất hứng, vậy tôi đi xem cổ mộ cho rồi.”

“Ai, ý của tôi là, chiên dầu cũng không phải không thể, nhưng cậu có thể tìm một chút loại thuốc thanh nhiệt cạnh bờ sông để đun trà không.”

Hoàng Linh Vũ đang lật một hòn đá dưới đáy sông, nghe vậy ngẩng đầu lên.

___ Cậu quả nhiên, bất luận thế nào cũng muốn che giấu đến cùng sao?

“Cua của cậu chạy mất rồi kìa!” Diêm Phi Hoàng múa máy tay chân nhảy lên, một tay cầm con con cua lớn chừng cục bò viên, một tay chỉ vào gót chân Hoàng Linh Vũ.

Sông nhỏ rất cạn, chỉ đến đầu gối Hoàng Linh Vũ, thay quần bãi biển rộng rãi thì không sợ bị ướt đồ. Nước sông rất trong, trong đến mức trừ màu xanh trong vắt ra thì không còn tạp chất nào khác. Cua, đã không biết chạy đi đằng nào.

Lần trước, lần trước nữa…

Khi không có nghi ngờ, cái gì cũng không nghĩ đến. Đợi khi bắt đầu nghi ngờ, chuyện trước kia giống như cửu liên hoàn đã được giải khai kết, một vòng bao một vòng, tất cả đều bị liên hệ với nhau.

Đội tiên phong bọn họ phụ trách tìm kiếm di tích, sau đó cùng đội ngũ chuyên nghiệp chuyên trách khai quật. Nhưng khi khai quật cổ mộ, vật được chôn cùng đã thiếu đi rất nhiều. Đáng lý ra trong phần mộ của vương hầu, nhưng đồ chôn cùng chỉ được theo cấp bậc của đại phu, mà trong ngôi mộ của chức quan đại phu, chỉ còn sót lại vật chôn cùng của quan sĩ. Trong huyệt mộ thế này, có cái phát hiện dấu vết trộm mộ, có cái thì không phát hiện dấu vết gì. Cho dù có trộm mộ, thì trông cũng chỉ giống như dấu vết đào bới từ mấy chục năm trước.

(*Đại phu: chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ)

Đội tiên phong bọn họ từng lần từng lần tìm được di tích mới, đội ngũ sau đó từng lần từng lần khai quật phần quái mộ, cũng chỉ có thể đổ tội cho kỹ năng trộm mộ càng lúc càng lưu hành.

Nếu như là người này, những chuyện trộm mộ trước đây không còn kỳ quái nữa. Sau khi đi theo đội ngũ học tập một năm, Diêm Phi Hoàng đã chuyên nghiệp hơn bất cứ người mới nào, càng huống hồ còn có ưu thế xuất thân từ chuyên ngành địa chất. Về mặt giả vờ, đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề.

Còn về những huyệt mộ có dấu vết bị xâm nhập, có lẽ là lối mà đội khảo cổ đào bới vừa đúng lại chính là nơi mà bọn trộm mộ xâm nhập, khi khai quật đồng thời cũng hủy đi dấu vết lưu lại lúc đó, hơn nữa giả trang cũng quá tốt.

Khó trách trong khu huyệt mộ hầu như chưa từng bị đào bới, lại nhặt được vỏ lon.

____

Diêm Phi Hoàng, lòng hiếu học mạnh mẽ lúc đó của cậu toàn là dùng cho việc này sao? Khi chúng tôi đang chậc chậc tán thưởng, cậu đang cười trộm, hay đổ mồ hôi lạnh?

Những người đó chắc cũng dựng lều gần đây. Nếu họ phát hiện y đã có lòng cảnh giác, rất khó nói chắc rốt cuộc sẽ làm ra hành vi điên cuồng nào, vì bọn trộm mộ đối với người thương vong hầu như không hiếm lạ.

Y ngoại trừ công cụ khảo cổ, sách vở ra thì không còn vũ khí gì, đối mặt với Diêm Phi Hoàng và ít nhất là ba người sống khác, hiện tại y quả thật giống như trẻ mới sinh yếu ớt không thể phòng bị.

Nếu có thể xâm nhập vào lều trại của đối phương, thì lại khác. Hoàng Linh Vũ chuyển mắt tới bờ hồ đối diện, khi từ bên đó qua đây, y nhớ hình như có phát hiện thực vật thuộc họ Mã Tiền Tử*, và vài thứ khác nữa.

Gần tối, lều trại chỉ có hai người nhóm lửa ở kế cận, trên đống lửa là nồi treo, từng làn hương dầu chiên phiêu ra.

Hoàng Linh Vũ ngồi bên đống lửa, gương mặt bị lửa hun nóng bức, nhìn Diêm Phi Hoàng dùng cành cây móc nồi treo xuống. Đáy nồi bị đốt đen thui vừa tiếp xúc với mặt đất, liền phát ra tiếng xèo xèo khi đất cát bị thiêu.

Diêm Phi Hoàng gấp một con cua ra thổi cho nguội, tự mình cắn thử một cái càng thấy không còn nóng nữa, mới đưa tới miệng Hoàng Linh Vũ: “Nếm thử xem.”

“Ân, lửa vừa đủ, muối cũng vừa.” Hoàng Linh Vũ đưa hộp cơm của mình qua, để hắn bới giùm nửa chén cơm.

Nói ra thì, cũng không còn nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào, Diêm Phi Hoàng đã kiêm chức đầu bếp trong đội. Mỗi lần các đội viên về nhà thăm người thân, nhớ nhung nhất chính là thức ăn do hắn làm.

Diêm Phi Hoàng, cậu chân chính là người thế nào?

Cậu là tội phạm chính, hay là tòng phạm?

Những người đó nói, không chỉ vì tiền, thì còn có thể là vì cái gì?

“Khi bắt cái đám cua con này bị chúng nó kẹp khá đau, hiện tại ăn sạch liền cảm thấy được giải hận.” Diêm Phi Hoàng lại tiếp tục nói, “Buổi chiều không phải cậu hái rất nhiều trà thanh nhiệt sao? Nấu một chút được không?”

Hoàng Linh Vũ tìm được một chai rượu trong túi sách, mở nắp, tự mình uống một hớp, đưa cho hắn: “Cái nồi duy nhất dính đầy dầu rồi, ngày mai mới nấu.”

“Không phải cậu ghét uống rượu sao? Chỉ khi đối phó mới miễn cưỡng uống một chút.”

“Khi đến đây thấy có một tấm bia. Câu nói trong đó rất có đạo lý.”

“Nga?”

“Mùa xuân ngắm hoa đào đêm, mùa hạ ngắm sao đầy trời…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .